Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể (Phần 15)

"Tỳ Mộc, Tỳ Mộc, Tỳ Mộc, rốt cuộc ngươi đang ở nơi nào?", Tửu Thôn tìm kiếm trong tuyệt vọng...

Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể Phần 15

  • Tác giả: Yezulyking
  • Editor: Thảo Ly
  • Thể loại: Tình cảm và hơn thế nữa~ Lưu ý trước khi đọc

Xem lại chương 14 tại đây~

Chương 15

Ngoài cửa truyền tới một tràng tiếng gõ, yêu quái nằm trên giường bất mãn cau mày, phải khó khăn lắm mắt mới mở được một đường chỉ. Cậu khàn giọng hỏi: "Chuyện gì?"

"Đại nhân, hôm nay vì sao ngài không ra ngoài ăn cơm? Có phải cơ thể có chỗ nào không khoẻ?"

Người làm khom người, gương mặt gần như dính ở trên cửa, chân mày hơi nhíu lại. Người giúp việc này đã ở đây từ thời còn làm quản gia cho phụ thân của Độ Biên Cương, rất am hiểu lại thông thạo việc đời, lão biết người trong phòng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bản thân lão nhất định sẽ bị phạt nặng. Người nọ bình thường rất dễ hầu hạ, chỉ có việc ăn uống là chưa bao giờ qua loa, đến giờ liền đói. Nhưng cả ngày hôm nay cậu chưa từng bước ra khỏi phòng, lão vô cùng lo lắng, có phải đã sinh bệnh cấp tính rồi không?

Tỳ Mộc vô cùng vất vả dụi mở đôi mắt, cậu ngủ được một giấc vô cùng an ổn, tuy một ngày một đêm không ăn uống gì, nhưng kỳ quái là đứa bé trong bụng không náo loạn, cậu cũng không thấy đói, thậm chí cả cơn đau bụng vẫn luôn giày vò cậu không ngớt cũng không thấy đâu. Chỉ có chiếc bụng lớn đè nặng xuống, và vùng eo vẫn còn khó chịu.

Cậu định ngồi dậy, đột nhiên phát hiện từ thắt lưng trở xuống trở nên mềm nhũn, một cơn đau trĩu khó diễn tả được tràn ra. Tuy không kịch liệt, nhưng đau khiến không người nào có thể chịu được, Tỳ Mộc té xuống giường, đau kêu thành tiếng.

"Đại nhân! Đại nhân!" người giúp việc ở bên ngoài vội vàng gõ cửa, "Tôi gọi đại phu cho ngài nhé?"

Kèm theo cơn đau truỵ, cậu bắt đầu cảm thấy bụng chặt chẽ co rúc lại. Đưa tay đặt lên bụng tựa như sờ một tảng đá.

Cậu khó khăn thở dốc, tầm mắt có chút mơ hồ. Bản năng cho cậu biết, đứa bé có lẽ muốn ra ngoài rồi.

Người giúp việc xông vào, thấy trán Tỳ Mộc rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt hơi đỏ, ôm bụng run rẩy, tâm trạng cũng có chút bối rối, vội vàng nói: "Ngài cố chống đỡ thêm một lúc, tôi đi gọi đại phu tới."

Qua một đoạn thời gian ngắn, Tỳ Mộc cảm thấy không đau nữa, cậu mới ngồi xuống, lót chiếc gối kê dưới hông, hơi thở hổn hển vài lần.

"Ta không cần đại phu gì cả. Ngươi đi kêu Độ Biên Cương tới đây. Đi nhanh về nhanh."

Người làm đáp lời, khom người chậm rãi lui về phía sau. Trông thấy cậu chau mày, một tay xoa sau eo, liền giúp cậu rót một chén trà nóng đặt lên bàn, mới đi ra.

Đúng lúc này, Độ Biên Cương cũng từ bên ngoài trở về, trên người hắn nồng nặc mùi rượu, vừa lảo đảo loạng choạng đi vào trong, vừa đứt quãng hát vài tục điệu ướt át nghe được ở kỹ viện, thỉnh thoảng còn bật cười ha ha vài tiếng.

Người làm vừa chạy ra đã trông thấy hắn, vội vàng đỡ hắn nói: "Đại nhân, ngài đã trở về, vị đại nhân kia muốn tìm ngài."

"Ai?" Độ Biên Cương nhón cổ lớn tiếng hỏi.

"Vị đại nhân mà ngài mang về! Muốn tìm ngài!" lão cũng ngân giọng trả lời.

"Ha ha ha ha ha..." hắn ngửa đầu cười to, "Thật là con mẹ nó vinh hạnh! Cậu ta cũng có lúc sẽ trông chờ vào ta!"

Hắn bước đi đều không vững, nhưng lòng bàn chân tựa như sinh ra gió, trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Tỳ Mộc.

Ánh mắt của hắn lắc lư theo thân thể hắn, mọi thứ trong phòng đều mờ nhạt lẫn lộn, chỉ có Đại yêu là rõ rõ ràng ràng ngồi ở nơi đấy, quanh người tựa như phát ra ánh sáng.

Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể Phần 15  2

Độ Biên Cương cười ha ha, túm búi tóc gỡ tung ra, lè nhè hỏi cậu: "Cậu xem, ta có giống Tửu Thôn Đồng Tử không?" hắn lần mò đi tới ôm Tỳ Mộc, lại hỏi: "Có phải hắn cũng ôm cậu như thế này?"

Tỳ Mộc bị ho sặc bởi mùi rượu và hương vị son phấn rẻ tiền trên người hắn, lại còn bị hắn làm nhục, liền dùng sức đẩy hắn ra. Độ Biên ngã thẳng vào cột giường, Tỳ Mộc xoay eo, gương mặt vô cùng khó coi.

Trong phòng an tĩnh lại. Độ Biên Cương dựa vào cột giường chán nản trượt xuống đất, đầu cúi gằm rũ xuống trước ngực.

"Ta phải trở về. Xin ngươi--- a--"

Tỳ Mộc căng cứng người, tay đặt trên bụng hơi run rẩy, cậu cắn môi dưới, tiếng rên rỉ nặng nề không ngừng được tràn ra khỏi miệng. Sau một khoảng thời gian ngắn, phần mái đã dính bết ở trên mặt. Từng cơn đau đớn lại khó chịu khiến cậu mệt mỏi, hông của cậu cũng sắp bị quằn xéo đứt rồi.

Người đang ngồi co quắp tựa như đã tỉnh táo lại, vội đi tới đè lên vai cậu khẩn thiết hỏi: "Có phải cậu, sắp sinh rồi?" yêu quái dưới thân vốn không còn sức lực để ý tới hắn, chỉ nhắm mắt lại chịu đựng đau đớn.

"Đừng sợ, ta đi chuẩn bị đại phu, bà, bà đỡ cũng có, ta lập tức gọi bọn họ tới."

"Không muốn... không muốn bọn họ... ư..." Tỳ Mộc nắm cánh tay hắn, hít sâu mấy hơi, nói tiếp: "Ngươi đưa ta về Đại Giang Sơn... ta muốn về Đại Giang Sơn."

"Bộ dạng của cậu đã thế này rồi, còn quay về Đại Giang Sơn cái gì?!" Độ Biên Cương cả giận nói: "Cậu còn trông chờ Tửu Thôn Đồng Tử có thể tới gặp cậu sao? Dựa vào cái gì hắn chỉ cần thảnh thơi ngồi đợi liền có được một đứa con mạnh khoẻ, còn cậu phải liều mạng nhận hết tất cả giày vò?"

Hắn nắm lấy hai vai Tỳ Mộc, vành mắt đỏ ửng run rẩy nói: "Cậu ở lại đây, ta sẽ đối tốt với cậu, đứa bé này ta sẽ coi như con mình, tuyệt đối không để nó phải chịu tủi thân hay uất ức. Cậu không muốn ở Kinh đô, vậy chúng ta đi nơi khác, tới nơi nào ta cũng đi cùng cậu."

Chát, một bạt tai dính lên trên mặt hắn, Tỳ Mộc không thể nhịn được nữa, giữa những quãng hở của cơn đau đẻ, cậu mới có thể tạm dịu xuống.

 

"Ngươi đường đường là một võ sĩ, không nghĩ đến chuyện luyện tập võ nghệ, cả đầu chỉ có xuân hoa thu nguyệt, chút mặt mũi có còn cần nữa không?"

"Cậu-- cậu--" Độ Biên vô cùng tức giận, bụm mặt lạnh lùng nói: "Cậu là một Đại yêu quái, không chuyên tâm tu luyện, lại hạ mình ở dưới thân kẻ khác, vì hắn mà mang thai con nối dõi. Cậu thì rất quang vinh sao?"

Hắn hừ lạnh một tiếng, lại nói tiếp: "Nếu như người vừa nói những lời này không phải ta, mà là Tửu Thôn Đồng Tử, có lẽ cậu sẽ vui sướng đến phát rồ đúng không?"

"Nói bậy! Nếu như hắn giống như ngươi, ta sẽ không cam tâm tình nguyện theo đuổi hắn." Tỳ Mộc tuy không hề tỏ ra yếu kém, nhưng giọng nói đã nhẹ run, từng chữ đều chột dạ.

Qua một lúc, cậu lại thấp giọng nói: "Ta thành thật cảm tạ ngươi đã chăm sóc ta mấy ngày nay, nhưng thời gian của ta đã không còn nhiều. Ngươi ép ta ở lại đây cũng vô tác dụng thôi. Ngươi cũng biết, Đại Giang Sơn mới thuộc về ta, nếu như ngươi có lòng tốt, vậy đưa ta trở về đi. Ta chỉ hy vọng lúc lâm chung có thể ở gần Đại Giang Sơn một chút."

Cũng có thể ở gần bạn thân một chút. Bạn thân duy nhất của cậu, Quỷ vương Đại Giang Sơn. Từng ngọn cây từng cọng cỏ Đại Giang Sơn đều thuộc về hắn. Nếu cậu có thể trở về Đại Giang Sơn, cho dù thần hình tan biến, cũng tựa như đã thuộc về hắn rồi.

Độ Biên Cương ngây dại một lúc lâu, trong mắt tràn đầy thuỷ quang, cười khổ nói: "Cậu--- yêu quái này, cậu thực sự là hại người rất nặng. Thực sự là hại người rất nặng..."

Nhìn thấy Tỳ Mộc lại đau đớn, hắn thở dài một tiếng, dùng tay áo lau chút mồ hôi cho cậu, nhẹ giọng nói: "Cậu chờ một lát, ta đi chuẩn bị xe ngựa."

Đại yêu gương mặt tái nhợt, nhưng vẫn mỉm cười với hắn, mấy ngày nay đôi mắt vẫn đục ngầu, nhất thời tràn ngập ánh sáng.

Trăng sáng trong trời không gió, tiểu đồng trông cửa vừa mới duỗi người một cái, đã nghe thấy tiếng cổng vang lên.

Nó mở cánh cửa, thò đầu ra ngoài hỏi: "Là ai vậy?"

Người ở bên ngoài mày kiếm treo mắt, đồng tử vô cùng lạnh lùng, chỉ liếc nhìn nó một cái, đã khiến nó lạnh lẽo cả người. Nó hơi rụt người về phía sau, nhút nhát hỏi: "Ngài tìm ai vậy?"

"Đại nhân nhà ngươi."

"Ngài tìm đại nhân nhà ta làm gì a?"

"Hắn cầm đồ của ta, ta tới đòi hắn trả."

Tiểu đồng giữ cửa vòng vo một hồi, mới trả lời: "Đại nhân nhà ta ra ngoài rồi, hôm khác ngài tới tìm đi."

Người bên ngoài nghe vậy khẽ nhíu mày, tiểu đồng chỉ cảm thấy cánh cổng chấn động mạnh, chốt cửa đã bị gãy đứt lìa, người nọ đẩy cửa đi thẳng vào trong.

Tiểu đồng bị doạ sợ nước mắt nước mũi chảy tèm lem, nhưng vẫn đuổi theo hắn kêu: "Ngài là ai! Sao có thể tuỳ tiện mà vô trong này!" nó vừa la lên, người hầu trong viện cũng vội vàng chạy tới, chất vấn thân phận của hắn.

Tửu Thôn không để ý tới bọn họ, nâng tay đẩy ngã vài người rồi tiếp tục bước đi. Có kẻ ngăn hắn, hắn cũng đá văng ra. Bọn họ thấy hắn hung tàn, không dám can ngăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bước vào phòng khách, rồi đi vào phòng nghỉ, lục lọi từng căn phòng.

Tổng quản vội vã chạy tới, hỏi bọn họ: "Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu đồng khóc sướt mướt nói: "Ngài ấy nói đại nhân cầm đồ của ngài ấy không trả, con nói đại nhân không ở đây, không đồng ý cho ngài ấy vào, nhưng ngài ấy vẫn cứ vào. Còn làm hư cổng, con không ngăn cản được."

Tỳ Mộc, Tỳ Mộc, Tỳ Mộc, rốt cuộc ngươi đang ở nơi nào?

Hắn càng đi vào sâu tìm kiếm, lòng càng khẩn thiết, hận không thể lật tung căn nhà này lên. Nhưng hắn vẫn còn lí trí, nếu tản ra yêu khí sẽ dẫn Âm dương sư và lũ võ sĩ giết quỷ mưu cầu danh lợi tìm tới nơi này, nhỡ có kẻ mắt mù nào đả thương Tỳ Mộc thì làm sao bây giờ.

Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể Phần 15  3

Tổng quản đứng sau hắn tươi cười hoà nhã, cố nói vài câu xoa dịu hắn: "Vị đại nhân này, đại nhân nhà chúng tôi hiện không có ở đây, ngài cứ về trước, chờ ngài ấy trở lại tôi liền bẩm báo với ngài ấy, nợ ngài thứ gì, lập tức dâng trả tận quý phủ."

Hai tròng mắt đại yêu chợt đỏ ngầu, cả giận nói: "Cút!"

Ánh mắt của hắn khiến lão lòng run khiếp sợ, suýt chút nữa ngã lăn ra đất, nhất thời không dám nói câu nào.

Người giúp việc vẫn luôn trông nom Tỳ Mộc vừa nhìn đã biết mấu chốt, lão biết người nam tử vội vàng nôn nóng kia đang tìm kiếm cái gì, nhưng lão không dám nói, cả người hắn đằng đằng sát khí, tựa như vừa đánh mất một nửa sinh mạng của mình, lão sợ nói ra, Độ Biên đại nhân sẽ gặp chuyện phiền toái.

<Còn tiếp>

Bài viết liên quan

Bài viết đọc nhiều nhất

Lên đầu trang