Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể (Phần 13)

Bi kịch tiếp nối bi kịch, liệu Tửu Thôn của Đại Giang Sơn sẽ nổi giận ra sao khi thiếu vắng hình bóng không thể tách rời của Tỳ Mộc bên cạnh?

 Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể Phần 13

  • Tác giả: Yezulyking
  • Editor: Thảo Ly
  • Thể loại: Tình cảm và hơn thế nữa~ Lưu ý trước khi đọc

Xem lại chương 12 tại đây~

Chương 13

Trên cành tuyết mới phủ lớp dày trĩu nặng, trời trong tiết lạnh lẽo, Độ Biên Cương nhìn cành khô lá úa ngoài đình viên, bưng chén rượu thanh đã được hun nóng trên bếp lò, nhưng không uống, chỉ thở dài một hơi.

(Độ Biên Cương: Watanabe no Tsuna - người chém đứt một bên tay của yêu quái Tỳ Mộc Đồng Tử.)

Lúc này, một người giúp việc vội vã chạy tới, cung kính khom người với hắn, thở hổn hển nói rằng: "Đại nhân, ngài ấy tỉnh rồi."

Chén rượu bị đặt nặng nề dưới đất, rượu nóng vẩy ra sàn, hắn đứng lên, rảo bước vào trong viện.

Tỳ Mộc nắm tấm chăn bông khô ráo ấm áp trong tay, đã qua rất lâu rồi nhưng vẫn không có phản ứng gì. Gian phòng đập vào mắt tuy không rộng lớn hoa lệ như tẩm cung của Quỷ Vương, nhưng phong cách đơn giản lại trang nhã, vô cùng tinh tế. Cậu nhìn chằm chằm vào lư hương nằm bên giường, cảm thấy rất quen thuộc, rồi cậu kết luận, có lẽ trước đây đã từng nhìn thấy rồi.

Cậu chống người ngồi dậy, cảm giác toàn thân sạch sẽ lại thoải mái, vết thương đều được băng bó kỹ càng, trang phục trên người từ trong ra ngoài đều được thay mới. Mặc dù cơ thể đã thấy dễ chịu hơn, nhưng lòng cậu rất căng thẳng. Bất kể là được ai đưa trở về đây, khẳng định cậu đều phải chịu sự quản chế của họ, nếu như người nọ đầu óc có vấn đề, nói không chừng mạng sống của cậu cũng khó giữ.

Khi cậu còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đã bị đẩy ra, người vừa bước vào khoảng hơn ba mươi tuổi, mắt kiếm mày rậm, khuôn mặt góc cạnh phân minh, đôi môi mím chặt, vóc người cũng rất vạm vỡ, bước đi của hắn rất lớn, quần áo táp vào người uy nghiêm vang dội.

Hắn nhìn Tỳ Mộc, khoé miệng hơi nhấc lên, con ngươi đen kịt phát ra ánh sáng.

"Tỳ Mộc Đồng Tử."

Hắn gọi cậu, trong giọng nói có phần kích động.

"Cho tới hôm nay, chúng ta không gặp, vừa lúc đã là bốn năm lẻ tám tháng."

Tỳ Mộc trông thấy hắn mới thoáng thả lỏng cơ thể, cũng đáp trả hắn: "Ngươi vậy mà còn nhớ, coi như là vinh hạnh của ta."

Nghe câu đáp trả nhạt nhẽo của cậu, hắn thế mà lại hào sảng cười lớn, bước tới ngồi bên giường.

"Cậu không cần nghĩ ngợi gì, mặc kệ trước kia có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cậu ở đây, ta sẽ đối tốt với cậu."

"Vô công không nhận lộc." hừ, Tỳ Mộc nghĩ thầm trong bụng, vô duyên vô cớ giúp đỡ người, ắt không có chuyện gì tốt.

(Không có công lao gì không nhận bổng lộc)

Độ Biên Cương nhìn bộ dáng của cậu, lớn tiếng cười ha ha.

"Cậu xem cậu kìa, suy nghĩ gì đều viết hết trên mặt, vẫn giống trước kia như đúc."

Xong hắn lại thở dài một hơi, "Cậu thật đơn giản, nhưng cũng rất phức tạp. Cậu đối với Tửu Thôn Đồng Tử, có thể dịu ngoan tựa như chén nước ấm, nhưng đối với ta, luôn xù lông như con nhím. Đạo lý trong này, thực sự là khó hiểu. Ta không tìm ra đáp án, nên vẫn không thể quên được cậu."

Tỳ mộc thầm nghĩ đến việc hắn thu lưu mình, liền trả lời hắn: "Chuyện này rất đơn giản, ta không thể đối đãi với ngươi như đối với bạn thân của ta, bởi vì ngươi không phải bạn ta."

"Chỉ cần vừa nghĩ tới bạn thân, thể xác và tinh thần của ta đều như có sức mạnh. Chỉ cần nhìn hắn, sẽ nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì. Hắn là ngọn đèn lửa, còn ta là thiêu thân, không tự chủ được mà thôi."

Độ Biên Cương nghe xong, nhẹ giọng nói rằng: "Ta cũng nói thật với cậu, thực ra ta không thể quên được cậu, cũng chỉ là không tự chủ được mà thôi."

"Câu nói này của ngươi có ý gì?"

Tỳ Mộc ngọ nguậy ngồi thẳng người, chăn đắp trên người rơi xuống khiến chiếc bụng tròn vo lộ ra ngoài, cậu liền vội vàng kéo chăn lên che khuất, có chút quẫn bách cúi đầu.

"Không cần che, là ta giúp cậu thay đồ."

Bọn họ trầm mặc một hồi, Độ Biên Cương mở miệng nói trước: "Ta đã nói không hỏi sẽ không hỏi, nhưng ta không muốn cậu phải chịu cảnh đói lạnh nữa, bởi vậy cậu đừng nghĩ đi đâu."

"Nói bậy! Con mắt nào của ngươi thấy ta phải chịu đói lạnh? Chỉ là nằm trong tuyết nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại ngủ quên mà thôi. Ngươi mới hơn ta được vài phần trọng lượng, đã tự tin có thể vây khốn được ta?!" Tỳ Mộc kích động đến mức ngón tay cũng run lên nhè nhẹ, cơ thể cậu còn chưa khôi phục hoàn toàn, nói liền một mạch như vậy khiến đầu cậu không khỏi rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Độ Biên không tranh luận với cậu, chỉ đưa cho cậu chén nước, "Lúc ta tìm thấy cậu, môi của cậu đã tím ngắt, cơ thể lạnh lẽo cứng ngắc, tựa như là đã chết. Ta ôm cậu sưởi ấm hơn nửa ngày cậu mới có chút tri giác, lại chỉ nói được vài câu lạnh với đói. Sau khi trở về còn biết thêm cậu sinh bệnh nặng, đại phu vừa nhìn thấy cậu, mặt mày đều nhăn thành một cục. Tiếp đó giúp cậu tẩy rửa người, trông thấy cả người đầy vết thương." hắn chỉ vào cặp mắt của mình, "Hai con mắt của ta, đều thấy rõ ràng."

"Nếu như hôm đó cậu không được ta tìm thấy, e rằng cậu và đứa bé trong bụng, hiện tại không còn rồi."

Tỳ Mộc ôm bụng, ỉu xìu tựa ở đầu giường, một lát sau, cậu thấp giọng nói: "Ta đói."

Độ Biên Cương nhìn Đại yêu ở trước mắt mình, lòng chợt thấy chua xót. Hắn thương Tỳ Mộc một thân ngông nghênh, lại vì Tửu Thôn mà trở nên nhỏ bé tầm thường đến mức này. Nhưng cũng ghen ghét Tửu Thôn không cần làm gì cũng có thể cầm tù được, định đoạt được Đại yêu như cậu, có thể nắm lấy cậu trong tay, khiến cậu không tự chủ được bản thân.

Hắn nói với Tỳ Mộc, "Ta đi gọi bọn họ chuẩn bị cơm nước, cậu chờ một lúc."

Thiền sư trầm lặng quỳ gối trên chiếc đệm, tay trái nhẹ niết phật châu, tay phải nắm chiếc chuỳ gỗ, gõ đều trên chiếc mõ trước người.

Đại phật toả sắc vàng ngồi thẳng trên án thai, túc mục nhìn kẻ tu hành vóc dáng tiều tuỵ trước mặt.

Đột nhiên, tiếng gõ mõ có quy luật chợt ngừng lại, Thiền sư chậm rãi mở mắt, một luồng khí đầy áp lực không biết từ đâu tiến tới khiến ông không cách nào tập trung, dựa vào nhiều năm tu hành, ông có thể cảm nhận được một yêu quái có lực lượng trác tuyệt đang tiến tới gần đây.

Ông còn chưa kịp đứng dậy, chợt nghe thấy đồ nhi tuổi còn nhỏ hô lên: "Sư phụ! Lại có người tới tìm!"

Bầu trời đang xanh trong đột nhiên hoá cuồng phong gào thét, mây mù cuồn cuộn trôi, một đợt gió lớn mang theo hắc khí xông vào phá thủng cửa gỗ, đoàn hắc khí ấy dần dần ngưng tụ thành hình người, hai tròng mắt đỏ hỏn như lửa loé lên, thiền sư chỉ kịp chắn ngang thiền trượng trước người, tụng quyết vận khí, miễn cưỡng tạo ra một tấm lá chắn.

Tửu Thôn hắc khí bọc toàn thân, tựa như cơn gió lướt về phía trước, hắn vốn không để vật cản trở vào trong mắt, chỉ nhẹ khoát tay liền phá vỡ, thiền sư không chịu nổi chấn lực ập tới, chỉ cảm thấy nội lực hỗn loạn, ngũ tạng cuộn trào như bị khoan, ông đỡ án thai, ho ra một ngụm máu đỏ.

Tửu Thôn giẫm lên vai Thiền sư, cả giận nói: "Ngươi đã làm gì hắn rồi? Đại yêu tóc trắng đang mang thai, ngươi đã làm gì hắn rồi?"

"Hắn đi rồi..." Thiền sư ho khan, "Hắn bị thương, có lẽ không đi xa được."

"Hắn bị thương..." bàn chân giẫm trên vai nặng nề ghì xuống, Tửu Thôn mặt đầy ý hận, "Ta chỉ chạm vào hắn một chút đều thấy luyến tiếc, ngươi lại dám đả thương hắn?!"

Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể Phần 13  2

"Ta và hắn, vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng. Nhưng hắn không chịu ở lại Âm giới, khăng khăng lưu lạc nhân gian, nơi này cách Kinh đô rất gần, dân chúng vô tội rất nhiều, ta làm sao có thể làm ngơ đứng nhìn?" Thiền sư tuổi tác đã cao, bị hắn giẫm lên người, thậm chí khiến ông không thể thở được, nhưng ông nghĩ tới Đại yêu kia, lòng lại thấy tức giận, liền cao giọng nói: "Nếu ngươi đã để ý đến hắn như vậy, tại sao không toàn tâm che chở hắn, còn để hắn mang thai lưu lạc khắp nơi?"

Thiền sư nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Là ta đả thương hắn, nợ nần này tính hết trên người ta. Muốn đánh muốn giết xin cứ tự nhiên, nhưng đừng liên luỵ đến bách tính vô tội."

Tửu Thôn nhất thời nghẹn lời, hắn chợt ý thức được, những vết thương trên người Tỳ Mộc, đều bởi vì hắn mà ra.

Hắn suy ngẫm lại, yêu lực trên người Tỳ Mộc rất mỏng manh, ngay cả giá rét đều không chịu nổi, làm sao có thể chạy thoát khỏi vị Thiền sư tu vi cao cường này? Kẻ đã chết ở Tửu quán kia đã nói, gã chỉ đánh đấm vài cái, đã khiến cho Đại yêu nằm thoi thóp-- Tỳ Mộc không chạy trốn được, là thiên sư trông thấy cậu mang thai, mới thả cậu ra.

Ngực hắn chợt nhói đau, cậu bây giờ không chịu nổi lạnh, lại biết đói, trên người còn mang theo nhiều vết thương, làm sao có thể nuôi nổi bản thân cùng đứa bé?

Tửu Thôn buông thõng chân, tay che lấy ngực, gian nan thở.

Thiền sư nhìn dáng vẻ của hắn, không khỏi lắc đầu: "Ngươi không cần hắn, rồi lại đau lòng khi người khác đả thương hắn, yêu quái như ngươi thật là buồn cười."

Đúng vậy, hắn thật là buồn cười, lại không tin tưởng cậu.

"Ta không giết ngươi, cũng lười quan tâm đến những tên phế vật kia. Nhưng ngươi phải nói cho ta biết, rốt cục thì ngươi đã trông thấy hắn ở đâu?"

Tửu Thôn nhìn chiếc lục lạc trên cổ tay, chuông vẫn nằm im lặng, không vang ra tiếng nào.

Độ Biên Cương rốt cục không nhịn được nữa, giành lấy chén cơm của Tỳ Mộc.

Hắn hoảng sợ nhìn chồng bát xếp chồng lên nhau lung lay như sắp đổ, lắc đầu nói rằng: "Cậu không thể ăn nữa." hắn nhận ra Tỳ Mộc rất khó chịu, bụng của cậu hiển nhiên lại lớn hơn một vòng, cách lớp quần áo đều có thể trông thấy thai nhi đang vui sướng đá động.

Tỳ Mộc bị căng trướng tới mức mặt mày tái nhợt, cả người đổ mồ hôi, nhìn mâm cơm trước mắt, cũng cảm thấy hữu tâm vô lực, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Tuy rằng ta rất không ưa tính keo kiệt của ngươi. Nhưng dù sao ăn nhờ ở đậu, ta liền thuận theo yêu cầu của ngươi."

Độ Biên Cương dở khóc dở cười, nhìn cậu khó chịu vặn chặt lông mày, lòng cũng không chịu nổi, gọi người đi mang ít thuốc trợ tiêu hoá tới.

"Vốn dĩ uống xong thuốc cậu nên đi bộ một chút, nhưng bộ dạng bây giờ của cậu, còn là nghỉ ngơi cho tốt."

"Bộ dạng gì của ta?!" Tỳ Mộc cả giận nói. Cậu vỗ lên mặt bàn, đứa bé trong bụng vốn đang rất vui vẻ phát triển, bị doạ hoảng sợ, không hài lòng bắt đầu làm ồn.

Đại yêu khí thế đang rất kiêu căng lập tức ỉu xìu, ôm bụng nằm co quắp trên ghế trầm trầm rên rỉ.

Độ Biên Cương cũng bị doạ không nhẹ, không thể làm gì khác hơn dỗ dành cậu, "Bộ dạng của cậu rất khoẻ mạnh, thế này rất tốt rồi, đừng tuỳ hứng lộn xộn nữa."

Tỳ Mộc xê dịch cơ thể, cảm thấy phần eo mỏi nhừ, bụng của cậu hiện tại đã trông lớn như phụ nữ mang thai phổ thông trong độ sáu bảy tháng. Cậu không thể ngồi thẳng lưng, nhưng nếu ngồi co người, chỉ được một lúc eo lưng cũng đau nhức. Cậu thở dài một hơi, thầm nghĩ nếu như có người có thể giúp cậu xoa bóp thì tốt rồi.

Lại một trận căng đau kéo tới, đứa bé vẫn đang lớn dần lên, Tỳ Mộc cắn răng chịu đựng, tay ghế bị bóp chặt phát ra tiếng rung động kẽo kẹt.

Cậu gắng chịu đựng cơn đau, thấy Độ Biên ở trước mặt cũng cắn răng trợn mắt, không khỏi buồn cười, liền hỏi: "Người khó chịu cũng không phải là ngươi, bộ dáng này của ngươi là thế nào?"

"Cậu khó chịu, ta không giúp được cậu, cũng sẽ cảm thấy khó chịu." ánh mắt của hắn toát ra vẻ thương tiếc, đáng tiếc cậu không nhìn thấy được, mà Tỳ Mộc thấy cũng không hiểu.

Quả nhiên, Tỳ Mộc lắc đầu, thấp giọng lầm bầm, "Thật không hiểu nổi."

Độ Biên không thèm so đo cãi vã, trông thấy tóc của cậu bị mồ hôi ẩm ướt dính ở trên mặt, liền vươn tay giúp cậu vén tóc ra sau.

Tay của hắn vừa chạm vô mặt cậu, tựa như chạm vô ngọn lửa, nóng khiến lòng hắn run rên. Hắn lén nhìn Tỳ Mộc, phát hiện Đại yêu trước mặt không có phản ứng gì. Tỳ Mộc chỉ cúi đầu, dịu dàng nói chuyện với đứa bé trong bụng.

Hắn đã đố kỵ đến mức sắp điên rồi, hắn suy nghĩ trong lòng, nếu như có thể vĩnh viễn vây nhốt cậu ở nơi này thì thật tốt. Nếu cậu không phải là yêu quái thì tốt biết bao nhiêu, cha của đứa trẻ trong bụng cậu là hắn thì tốt biết bao nhiêu.

Người có thể khiến Tỳ Mộc trở thành con thiêu thân không tự chủ được lao về phía ngọn lửa, nếu không phải là Tửu Thôn Đồng Tử, mà là hắn, thì tốt biết bao nhiêu.

Âm Dương Sư Fan Fiction: Tỳ x Tửu - Chuyện Chưa Kể Phần 13  3

"Chính là chỗ này." Thiền sư ho khan, tay chỉ vào trong một hang đá, ông bị nội thương, lại bị Tửu Thôn kéo lê một đường, nửa cái mạng đều sắp tiêu tàn.

Tửu Thôn chạy vọt vào hang động, trong động vách đá gập ghềnh, vô cùng thô ráp. Bên trong chật chội lại thấp, chỉ có thể dung chứa một người đi vô, chỗ sâu nhất thoáng rộng rãi hơn, miễn cưỡng có thể xoay người, Tỳ Mộc hẳn là nương thân ở sâu bên trong này.

Ở nơi rộng rãi trong động, đặt một chiếc đệm đã kết băng cứng ngắc, trên mặt còn có vài vết máu.

Hắn toả một chút yêu lực làm ấm chiếc nệm, chấm chút máu nếm thử, đôi mắt trở nên ảm đạm vài phần.

Đây là máu của Tỳ Mộc.

Hắn tựa như người mất hết sức lực, hô hấp cũng cảm thấy trắc trở.

Trời tuyết lớn mênh mông mịt mờ, che giấu đi tất cả vết tích, trên người Tỳ Mộc không có yêu khí, hắn không có cách để cảm ứng, chỉ có thể cẩn thận tìm kiếm từng chút một.

Hắn gần như khẩn cầu nhìn chiếc lục lạc trên cổ tay, thầm nhủ trong lòng, Tỳ Mộc a Tỳ Mộc, vì sao ngươi lại không lắc chuông, dù chỉ một chút?

<Còn tiếp...>

Bài viết liên quan

Bài viết đọc nhiều nhất

Lên đầu trang